Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2009

Mùa Đông


Tíêt trời SG dạo này bắt đầu se lạnh rồi đấy anh ạ!

Không bíêt ở sứ người anh có nhớ về e chăng? Chúng ta wen nhau vậy mà thoắt một cái cũng gần 2 năm rồi nhỉ!?vậy mà khoảng thời gian em và anh gần nhau thì chẳng có bao nhiêu. Anh bảo là anh lúc nào cũng nhớ về em vậy mà sao anh ơi, trong em bao giờ cũng có cãm giác anh sẽ ra đi và chẳng thể nào nhớ về em nửa! em thật hoài nghi phải không anh? chắc có lẽ con gái một khi đã yêu ai thì họ luôn muốn người yêu của họ luôn nhớ về họ! đôi khi chút hòai nghi con gái sẽ làm tình cãm càng khắn khích với nhau phải không anh?

Hôm nay em lại trực đêm, bệnh viện vào đêm cuối cùng có vẽ hơi yên ắng. Từng cơn gió thốc qua khung cửa tạt vào những hàng cây xanh ngắt đang đấm mình trong giấc ngũ say tạo nên một bản dạ khúc vi vu bổng trầm. không gian vào đêm càng tĩnh lặng, khí lạnh của giao mùa làm cho con người ta chìm trong giấc ngủ yên bình. Nhưng với em chắc có lẽ là tình yêu đối với anh không lúc nào ngơi nghĩ!

E từng có những cãm giác hờn tủi, buồn giận mà có lúc cũng chẳng biết là vì sao?! Giáng sinh năm nay chắc có lẽ lại là một mùa giáng sinh buồn nữa đối với e vì chắc có lẽ anh cũng chẳng quay về cùng em ngồi bên nhau nghe thời gian trôi nhẹ trong không khí lạnh lạnh của mùa đông với những ngọn nến lung linh thật tuyệt anh nhỉ!

Nhưng em chợt nhận ra đó chỉ là ảo giác vì em biết rằng anh đã quên em thật sự, quên cô bé bướng bỉnh của anh thật rồi! 2 tuần, 3 tuần...và rồi 2 tháng, 3 tháng mà sao anh chẳng nhắn tin hay điện thoại cho em một lần. e thật sự rất nhớ anh ngốc ạ!nỗi nhớ trong em da diết mỗi ngày và hình như em chọn cách vùi đầu vào công việc, học tập vậy là em cũng gần như bớt nhung nhớ phần nào về anh rồi! Em sẽ làm được như những gì em đã từng làm! Có thể là quên anh như quên một quá khứ xa vời, quên anh như quên cây bút trong hộc bàn, như để quên trâm cài ngoài giếng....và rồi e tin chắc rằng mình có thể quên được anh thật sự! một mùa đông vẫn sẽ mãi là một mùa đông trống vắng.......